Mình trước giờ cực kỳ coi thường sức khỏe và rất dở chuyện kiêng cữ trong ăn uống cũng như trong sinh hoạt thường ngày. Bệnh đi không nổi mà vẫn cố tống vô cà pháo với mắm nêm, sống chết sao mặc kệ.
Mà đó là chuyện hồi còn trai tráng, giờ có bầu rồi, không ích kỷ được nữa, ăn gì uống gì cũng phải nghĩ đến con. Lắm lúc thèm dã man mà chỉ dám lôi chai mắm nêm ra ngửi rồi cất vô lại trong tủ chứ chẳng dám chọt đũa nếm. Cà phê thì hồi trước ngày làm mấy cữ, giờ thỉnh thoảng mới tự sướng vài ly, rồi khi nào pha cho chồng uống thì mon men năn nỉ cho em làm ké vài ngụm.
Tuần trước đi khám định kỳ về vài hôm sau họ gọi điện báo lượng đường trong máu cao, muốn mình quay lại làm thêm xét nghiệm máu. Lên mạng tìm thông tin tiểu đường thai kỳ, đọc xong mà đầu óc rối bời vì bệnh này nguy hiểm quá. Con đẻ ra có lượng mà không có chất, nghĩa là mập mạp mà thần kinh sẽ có vấn đề. Rồi 50% khả năng người Mẹ sẽ bị tiểu đường thực sự trong vòng 20 năm nữa,...,nhiều nhiều những rủi ro khác mà sợ quá không dám kể ra ở đây.
Mình hỏi chồng sao em lại bị tiểu đường, em dò tới dò lui không thấy mình nằm trong cái list nguy cơ. Nhà em không ai có tiền sử bệnh, cũng chưa có ai đẻ con béo phì, em thì hiện tại tăng chưa đủ ký,..., sao mà bị được. Ảnh nói do có bầu hormone thay đồi nên em xui thôi, làm mình rối càng thêm rối.
Vậy là thực đơn hàng ngày của mình vốn đã nghèo nàn giờ lại càng nghèo nàn hơn. Tạm biệt những chiếc bánh muffin thân yêu, tạm biệt mấy hộp chocopie lặn lội mua từ Houston hồi tháng trước, tạm biệt mấy hũ kem còn nằm trong tủ lạnh, tạm biệt thú tập tành baking mà mình mới nhen nhóm được vài tháng nay.
Để rồi lân la hỏi cách nấu cơm gạo lức. Béo bổ thiệt không cái loại gạo vừa khó ăn vừa khó nấu. Rồi phải tập ăn bánh mì whole wheat vốn là nỗi ám ảnh của mình. Thôi thì vì con :(
Và sáng nay đẹp trời mình gọi cho bệnh viện hỏi kết quả xét nghiệm, hỏi cho biết thế thôi chứ làm gì được nữa. Họ bảo với mình là ôi may quá turn out là kết quả của mày bình thường không bị sao cả. Mình trợn mắt gằn giọng hỏi thiệt hông, họ nói thiệt, không phải lo lắng gì cả. Ác chi ác dữ, không bị sao mà cả tuần nay không thèm gọi báo làm người ta phải lo. Lầm bầm nhăn nhó một hồi rồi nhắn tin cho chồng báo em không bị bệnh, giờ em phải tự nướng tặng mình một ổ Japanese Cheesecake đây.
PS: Mình làm theo công thức chị Kiwi http://kiwisite.net/video-14-japanese-cheesecake, có trang trí thêm một vòng chocolate trên mặt nên trong quá trình nướng chocolate thấm xuống bánh, ăn có vị thơm thơm rất ngon. Chồng nhìn ổ bánh hỏi sao em vẽ được cái vân đẹp vậy, em nói vì em awesome :D