Mình qua đây mới có 5 tháng thôi mà vào ra bệnh viện như cơm bữa. Hồi ở nhà thì luôn tự hào là chưa hề phải nẳm viện ngày nào, ốm đau cũng không thèm uống thuốc luôn, ấy vậy mà...
Vừa qua được vài tuần thì mình vô toilet xỉu một cái đùng, đập mặt xuống đất, đập mạnh đến nỗi mẻ luôn cả chiếc răng khểnh, cắt vào môi trên làm máu chảy lênh láng. Vài phút sau mở mắt ra thì thấy trước mặt là anh đang hớt ha hớt hải, còn mình thì đang nằm trên nền nhà thì biết ngay là vừa xỉu, rồi thấy tai ươn ướt nên nghĩ thôi rồi chắc chảy máu tai (thực ra là môi bị cắt sâu quá máu chảy ướt cả mặt cả tai). Lúc đó nghe mấy thằng roomate cuống cuồng gọi 911 muốn cản quá mà không làm sao mở miệng được, cố hết sức để giơ tay lên cũng không nổi luôn. Mà công nhận cấp cứu bên này hay thiệt, không biết họ núp ở đâu mà tụi nó vừa cúp máy xong thì chưa đầy 5' sau là 2 xe cấp cứu đến đậu trước cửa rồi. Vụ này nghe kể nhiều mà bi giờ tận mắt chứng kiến vẫn còn không dám tin đó.
Rồi họ làm đủ mọi thủ tục sơ cấp cứu cho mình, không thiếu gì. Mình bảo là mình bị nhiều rồi không sao đâu, mà anh không chịu một hai bắt phải đi bệnh viện. Trời ơi bệnh người ta thì người ta biết, đã nói không sao mà không tin. Thực ra không phải mình sợ đi bệnh viện, mà vì mình tiếc tiền. Mình lúc đó chưa có bảo hiểm, 2 chiếc ambulance đậu trước cửa là cả một gia tài rồi mà bây giờ còn đi bệnh viện nữa thì tiền đâu mà trả. Nhưng mà nghĩ lại lúc đó nếu mình là anh thì mình cũng sẽ không có sự lựa chọn nào khác. Thử nghĩ tự nhiên nghe người iu kêu tên mình trong toilet rồi mở cửa nhìn vô thì thấy một đống nằm bất tỉnh trên sàn nhà, máu me tùm lum, ai mà không sợ.
Để giải thích thêm là đây không phải lần đầu mình xỉu. Ở nhà mình bị miết thôi. Lần đầu tiên là năm lớp 9, đi học về vừa ăn xong chén cơm là ra ngoài hiên ói rồi xỉu ngay trước mặt hai vị bô lão làm hai vị tím tái mặt mày vì xưa giờ mình có bị dzị đâu. Rồi từ đó cứ đều đặn mỗi năm mình lăn đùng ra nền toilet vài lần. Riết rồi cũng quen, biết luôn triệu chứng bệnh nhưng mà vẫn không biết cách chữa. Đại khái là tự nhiên thấy đau bụng, rồi đau quặn muốn đi ngoài, nhưng mà đau dồn dập nên vừa ngồi vô toilet chưa kịp hành động gì thì đã thấy nhợn nhợn muốn ói, và mười lần như chục đó là những gì cuối cùng mình nhớ trước khi xỉu đập mặt xuống nền nhà. Mà mình hên cái là lần nào bị như vậy cũng có người ở nhà để kêu kíu, chứ cũng không biết là nếu không có người ở nhà thì mình sẽ ra sao. Ở nhà mình nói là bị trúng gió nên hay chạy kêu một bà bác hàng xóm qua cạo cạo cắt cắt, máu me tùm lum. Rồi trước khi mình đi qua bên đây nỗi lo to đùng của gia đình đó là rủi bị trúng nữa thì ai biết mà cạo cho mình.
Cho nên qua đây lúc nào cũng thủ một chai dầu xanh bên mình để khi nào thấy íu íu một chút là bôi bôi xức xức liền, ấy thế mà vẫn xỉu.
Có cái này kể ra thấy mắc cười, là từ lần đó trở đi mỗi lần cần gì mình hú một phát là anh có mặt liền, không kịp ơi luôn. Hoặc là nếu thấy mình ngồi trong toilet lâu lâu một tí là y như rằng ảnh cốc cốc hỏi có ổn không, hahaha. Cũng không thừa vì mình mới vừa làm thêm phát nữa đó. Mới 2 tuần trước đây, vào trúng ngày sinh nhật, cũng y chang như lần trước, vô toilet rồi la làng lên. Lần này anh có kinh nghiệm rồi nên vô sớm đỡ kịp mình, không thì chắc đi luôn hàm răng chứ đừng nói gì cái răng khểnh. Giờ mình đã có bảo hiểm rồi nên anh bắt phải đi chữa luôn chứ không có gió máy gì hết nữa. Rồi anh xin nghỉ phép ở nhà chở mình đi khám bác sĩ, đi nhiều chỗ lắm. Nào là bác sĩ sản khoa để bảo đảm em bé không bị sao, rồi bác sĩ sản khoa lại lên lịch cho mình đi thêm mấy bác sĩ khác để make sure là mình không nằm trong danh sách high risk pregnancy, rồi đi bác sĩ thần kinh để chắc là mình không bị đứt dây nào ở trỏng :D, rồi đi đo điện não đồ, rồi đi nha sĩ để fix lại cái răng bị mẻ....nói chung 3 tuần anh nghỉ ở nhà chỉ để chở mình đi bác sĩ. Công nhận ở đây họ làm kỹ quá, mà cũng rất chu đáo và lịch sự nữa. Again, mình đồng ý để anh chở đi hết chỗ này đến chỗ kia là vì trước nhất mình sợ nếu cứ xỉu hoài sẽ ảnh hưởng đến em bé, thứ hai nữa là giờ đã có bảo hiểm họ lo trọn gói mình không phải trả một đồng nào, không thì chẳng biết đến khi nào mình mới chữa dứt được cái bệnh này.
Không biết có ai bị bệnh tương tự như mình không ha? Ngồi viết cái entry này mà nhớ lại mấy cái bill bệnh viện gửi về liên tục của đợt đầu tiên với tận 3 con số không đằng sau mà xót quá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét